CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tiếu Ngạo Thần Điêu


Phan_18

Theo lời kể lại của hai nha hoàn Ất, Giáp. Tôi rốt cuộc biết được đầu đuôi câu chuyện. Vốn dĩ Cầu Thiên Nhẫn là sư đệ của Thượng Quan Nam, nhưng vì tức giận việc sư phụ nhường chức vị chưởng môn Thiết Chưởng Bang cho Thượng Quan Nam mà không phải là hắn, cho nên rời đi đã được 1 khoảng thời gian, nào ngờ lần này trở về, lại dẫn theo 1 của nợ là Triệu Bất Phàm, chưởng môn phái Thanh Hải.

Nghe nói Triệu Bất Phàm bị kẻ thù truy sát, nên mới kiếm Cầu Thiên Nhẫn nhờ giúp đỡ. Cầu Thiên Nhẫn không biết có mục đích gì mà lại dẫn lão về Thiết Chưởng Bang. Thượng Quan Nam vì tấm lòng hào hiệp, lại trọng tình nghĩa nên đành gánh trách nhiệm vào mình, chẳng những cho Triệu Bất Phàm ở lại Thiết Chưởng Bang, mà khi kẻ thù của lão họ Triệu đến đòi người, còn ra mặt để rồi dẫn đến việc phải ra chiêu với kẻ thù của lão họ Triệu, mặc dù đã đánh đuổi được kẻ thù của lão họ Triệu đi, nhưng mấy ngày nay Thượng Quan Nam không thấy ra khỏi phòng, Vân Thường lại chạy đông chạy tây, có vẻ rất lo lắng, nên tin đồn Thượng Quan Nam bị trọng thương lan truyền khắp Thiết Chưởng Bang. Truyền mãi truyền mãi, truyền đến Tử Trúc viện, lại vô tình lọt vào tai tôi.

“Chủ nhân, chủ nhân, người không thể chết. Mau mau đi mời đại phu đến đây!” Vừa bước chân vào cửa Tử Hà viện của Thượng Quan Nam, tôi đã nghe tiếng gào khóc của Vân Thường từ xa, chân tôi như muốn nhũn ra, nếu không phải Liên Nhi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi, có lẽ tôi đã té nhào xuống đất. Khi đứng vững được, tôi nhanh chóng vùng ra khỏi tay Liên Nhi, chạy nhanh đến phòng Thượng Quan Nam.

Càng đến gần, thì tiếng gào khóc của Vân Thường càng rõ ràng. Tim tôi thắt lại, không thể, chuyện này tuyệt đối không thể. Chỉ mới mấy ngày trước, Thượng Quan Nam còn nấu món canh gà hầm nấm, và bách bao thịt cua bát bảo tôi thích nhất, đích thân mang tới cho tôi, mặc dù hắn chỉ đứng bên ngoài phòng, nhưng qua giọng nói, hơi thởm,  hắn vẫn rất khỏe mạnh, sau có thể nói chết là chết kia chứ. Chẳng phải Liên Nhi nói Thượng Quan Nam võ công cái thế sao, sao có thể bị người khác đã thương đến độ phải chết kia chứ. Tôi không tin, chắc chắn tên tiểu tử Vân Thường biết tôi đang lo lắng cho Thượng Quan Nam, nên mới đùa giỡn tôi đây mà.

“Thượng Quan Nam! Thượng Quan Nam!” Tôi lao đi, còn luôn miệng gọi tên Thượng Quan Nam, nhưng lại không có bất cứ tiếng trả lời nào, chẳng phải Thượng Quan Nam từng nói, chỉ cần tôi muốn, hắn sẽ lập tức xuất hiện trước mặt tôi sao?

“Tiểu thư, tiểu thư!” Trước mắt tôi tối sầm, âm thanh cuối cùng trước khi tôi bất tỉnh là tiếng nói lo lắng của Liên Nhi. Thượng Quan Nam, ngươi là tên lừa gạt.

“Tiểu thư, người ăn chút gì đó đi, nếu môn chủ biết người như thế này, chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Liên Nhi lo lắng đưa 1 muỗng cháo đến trước mặt tôi. Nhưng thử hỏi tôi làm sao có tâm trạng nào để ăn kia chứ.

Ngày đó, trước khi gặp được Thượng Quan Nam tôi đã bất tỉnh, đến khi tỉnh lại, Thượng Quan Nam đã được an táng ổn thỏa. Chỉ vì thân thể mỹ nhân bệnh hoạn này của tôi, mà cơ hội để gặp mặt Thượng Quan Nam lần cuối cũng không có. Đã thế, cũng vì thân thể mỹ nhân bệnh hoạn này, tôi không thể trốn khỏi hôn lễ ngày mai.

Phải! Ngày mai tôi sẽ thành thân. Các bạn ngạc nhiên lắm đúng không, ngay cả tôi còn ngạc nhiên nữa nói chi là người khác.

Thượng Quan Nam trọng thương chết đi, Cầu Thiên Nhẫn danh chính ngôn thuận thay thế Thượng Quan Nam, lên chức chưởng môn Thiết Chưởng Bang. Tôi thân là thê tử tương lai của Thượng Quan Nam, nào ngờ chớp mắt 1 cái bị Cầu Thiên Nhẫn ép phải thành thân với hắn. Đúng là trên đời này lắm chuyện cẩu huyết, lâu lâu bạn gặp phải 1 hai chuyện cẩu huyết là đều thường tình, nhưng sau chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, tôi lại liên tục gặp phải toàn những chuyện cẩu huyết kinh thiên động địa thế này.

Mặc dù trăm không muốn, ngàn không muốn, triệu triệu không muốn thành thân cùng tên tiểu nhân ti tiện Cầu Thiên Nhẫn, nhưng do thân thể yếu kém, nên tôi chỉ có thể mặc cho mấy bà mai già, cùng 4, 5 nha hoàn trang điểm mình thành con công lộng lẫy, phủ khăn cưới, áp tải đến chính sảnh Thiết Chưởng Bang làm lễ bán thân.

“Nhất bái thiên địa!” Bà mai dùng chất giọng lanh lãnh của mình cất cao giọng nói.

“Tốt hơn hết nàng nên ngoan ngoãn hoàn thành buổi lễ, nếu không tên tiểu tử Vân Thường kia e là…” Mặc dù qua lớp khăn voan đỏ, tôi vẫn cảm nhận được nụ cười nhéch mép đến khó ưa của Cầu Thiên Nhẫn, mặc dù Hoắc Đô cũng hay cười như thế này, nhưng tôi lại chằng thấy ghét gì mấy, nhưng khi 1 người như Cầu Thiên Nhẫn cười theo kiểu này, thật sự khiến tôi muốn xông đến đạp 1 phát vào khuôn mặt mỹ nam của hắn.

“Thối nữ nhân, ngươi dám dập đầu ta sẽ giết chết ngươi!”

Máu nóng bốc lên não, cơ mặt tôi cơ hồ là giật liên hồi, nhưng giận thì làm được gì, vẫn phải ngoan ngoãn xoay người ra phía cửa, quỳ xuống, đang định dập đầu 1 cái cho xong, nhưng đầu chưa cuối, thì giọng thiếu niên trẻ tuổi vang lên, tôi ngạc nhiên, kéo mạnh tấm khoăn cưới trên đầu xuống.

Trước mặt tôi xuất hiện 1 tên tiểu tử khoảng 14, 15 tuổi, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời, trên mặt, trên người đầy vết máu, ánh mắt mang sự căm phẩn đến tột độ. Nếu không phải tên tiểu tử đó gọi tôi là “thối nữ nhân” tôi thật sự không thể nhìn ra người trước mặt là Vân Thường.

“Tên cẩu tặc, hôm nay ta quyết trả thù cho chủ nhân!” Vân Thường hét lên 1 tiếng rồi xong về phía Cầu Thiên Nhẫn, nhưng tay chưa chạm được vào vạt áo của Cầu Thiên Nhẫn đã bị chó theo đuôi của hắn đè trên đất.

Vân Thương mặc dù bị đè bẹp trên đất, nhưng vẫn luôn miệng chửi rủa Cầu Thiên Nhẫn: “Tên cẩu tặc, ngươi có giỏi thì giết chết ta đi, nếu không, khi ta thoát được chắc chắc sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh, tế linh hồn chủ nhân nơi suối vàng.”

Cầu Thiên Nhẫn: “Người ngươi nên tìm đến để trả thù là nam nhân họ Hoàng kia, chứ không phải ta.”

Vân Thường: “Ngươi còn sảo biện, ngày đó, sau khi ngươi vào thăm chủ nhân, thì chủ nhân đột nhiên qua đời, nếu không phải ngươi giết thì còn ai giết.”

Cả sảnh đường vừa nghe qua lời Vân Thường nói, thì ồ lên, bắt đầu bàn tán về nguyên nhân thật sự cái chết của Thượng Quan Nam. Cầu Thiên Nhẫn thế nhưng mặc không đổi sắc, chỉ bình tĩnh cười nói.

Cầu Thiên Nhẫn: “Sư huynh vốn dĩ bị gả họ Hoàng kia đánh trọng thương, do không chịu nỗi, nên mới qua đời, ngày đó ta chỉ trùng hợp đến thăm sư huynh. Thân là sư đệ, nghe tin sư huynh mang trọng thương, nên đến thăm là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vậy mà ta lại mang tiếng xấu sao?”

Vân Thường: “Ngươi…”

“Thối tiểu tử, ngươi căm miệng lại cho ta” Tôi trước đây đã từng nghi ngờ cái chết của Thượng Quan Nam có liên quan tới Cầu Thiên Nhẫn, giờ thêm lời nói của Vân Thường tôi lại càng xác định người giết Thượng Quan Nam là hắn. Nhưng biết rõ thì đã sao, tôi thân cô thế cô, có thể làm được gì. Chỉ có tên tiểu tử Vân Thường ngu ngốc mới lấy trứng chọi đá như thế này thôi. “Cầu Thiên Nhẫn, chỉ cần ngươi tha cho Vân Thường, ta…”

“Giao Triệu Bất Phàm ra đây!” Lời chưa dứt, thì tôi đã bị 1 giọng nói trầm ấm, quen tai đến lạ thường cắt lời. Toàn thân tê dại. Giọng nói này là?

“Sư phụ!”

Chương 46: Sóng gió bắt đầu

Từ chương này trở đi, Chanh sẽ đổi tên Tiểu Trình ở kiếp này thành Phùng Hành nha mọi người.

Tóc đen phiêu phiêu, thanh y tung bay trong gió, người nhẹ nhàng từ không trung đáp xuống. Dáng dấp này, khuôn mặt này, ánh mắt này, giọng nói này… chẳng phải là người tôi ngày nhớ đêm mong, cầu trời khấn phật để được gặp lại sao?

“Sư phụ!” Tôi không kiềm chế được cảm xúc, bật thốt lên. Muốn chạy nhanh về phía người, ôm chầm lấy người, khóc cho thỏa, nhưng tôi lại quên mất bên cạnh còn có 1 tên tiểu nhân.

“AAAA….” Bàn tay đột ngột bị Cầu Thiên Nhẫn nắm chặt, hắn nắm chặt đến nỗi xương tay tôi muốn vỡ ra, nước mắt không khống chế được mà chảy dài trên má.

“Cầu Thiên Nhẫn, ngươi đi chết đi!” Sự xuất hiện đột ngột của sư phụ khiến cả sảnh đường trở nên hỗn loạn, Vân Thường cũng thừa dịp này vùng ra khỏi hai tên tay sai của Cầu Thiên Nhẫn, rút thanh trủy thủ trong người ra, lao nhanh đến chỗ hắn. Nhưng như tôi đã nói, Cầu Thiên Nhẫn vốn là tiểu nhân ti tiện bỉ ổi, không chuyện gì không dám làm… Hắn thế nhưng lại dùng tôi làm lá chắn.

Vân Thường vì thế giật mình thu trủy thủ về, ngay lúc đó, Cầu Thiên Nhẫn xuất ra 1 chưởng, đánh mạnh vào ngực Vân Thường. Nhất thời trước mặt tôi chỉ toàn là màu đỏ, toàn bộ máu Vân Thường phun ra đều dính hết lên mặt tôi. Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi, chảy dọc từ má xuống cầm, chảy cả vào khóe miệng.

“Vân Thường!” Tôi bị mùi máu tanh kích thích, gần như phát điên, hét lên, dùng kim châm giấu sẵn trong tay áo, đâm mạnh vào vai Cầu Thiên Nhẫn, bức hắn buông tay. Thoát khỏi sự khống chế của Cầu Thiên Nhẫn, tôi lập tức lao đến đỡ lấy thân hình đang ngã xuống của Vân Thường.

“Vân Thường, Vân Thường, ngươi không được nhắm mắt, ngươi có nghe không, ngươi không được nhắm mắt… Vân Thường…”

“Thối… thối nữ nhân… ngươi thật ồn ào!”

“Vân Thường, ngươi không sao, thật may quá, thật may quá!”

“AAA…. Thối nữ nhân…”

Khi nhìn thấy Vân Thường mở mắt, còn nói được với tôi vài lời, tôi hưng phấn đến độ quên mất hắn đang bị thương mà ôm chầm lấy hắn, khiến tên tiểu tử này bị đau, cứ la oai oái, cằn nhằn tôi đủ điều, nhưng nhờ thế, tâm trạng đang ở bên bờ vực của tôi được thả lỏng. Vết thương của Vân Thường tuy khá nặng, nhưng với y thuật của tôi, hắn không chết được. Nếu lỡ như… không, không có lỡ như, chỉ Phùng sư huynh và Thượng Quan Nam, là đủ lắm rồi, tôi  thật sự không muốn bất cứ người thân nào chết trước mặt mình nữa.

“Ngươi có yên lặng cho ta châm cứu giúp ngươi hay không?” Con bà nó! Đôi lúc tôi muốn làm 1 tỷ tỷ dịu dàng, mà tên tiểu tử này lại cứ không cho.

Cầu Thiên Nhẫn không ngờ tới Phùng Hành, 1 người không có chút nội công, hay võ công nào, lại dùng kim châm đâm mạnh vào huyệt Kiên Tỉnh trên vai hắn, 1 trong 36 huyệt vị chí mạng trên cơ thể. Nếu không phải hắn kịp thời đều khí, có lẽ cánh tay phải của hắn đã bị phế rồi. Khuôn mặt mỹ nam của hắn vì giận trở nên méo mó, đang muốn bắt lấy Phùng Hành về trừng trị, nào ngờ tay trái vừa chộp tới sau lưng nàng ta, thì “vèo” 1 tiếng, 1 viên sỏi bắn mạnh về phía tay Cầu Thiên Nhẫn, hắn bị đau, rụt tay trở về.

Cầu Thiên Nhẫn vẻ mặt ẩn nhẫn sự tức giận, nhìn thanh y nam tử trước mặt nói: “Đây là chuyện riêng của Thiết Chưởng Bang, không liên quan đến các hạ, mong các hạ đừng xen vào.”

Thanh y nam tử có khuôn mặt thiên tiên, lạnh lùng nhả ra 1 câu: “Chừng nào Thiết Chưởng Bang chưa giao Triệu Bất Phàm cho ta, thì mọi việc ở Thiết Chưởng Bang đều liên quan tới ta.”

“Ngươi…” Cầu Thiên Nhẫn bị câu nói của thanh y nam tử làm cho giận tím mặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại võ công thanh y nam tử lợi hại như vậy, ngay cả người có võ công cao cường như Thượng Quan Nam, khi giao đấu với thanh y nam tử còn bị trọng thương, chỉ còn lại nữa cái mạng. Hắn chắc chắn không phải đối thủ của thanh y nam tử, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn cầu hòa.

Cầu Thiên Nhẫn lập tức thu lại vẻ giận dữ, mỉm cười nói: “Triệu huynh tuy là chỗ tri giao với ta, nhưng chuyện ân oán của các hạ và Triệu huynh ta không hiểu rõ, không biết ai đúng ai sai, nếu xen vào thật không phải. Người đâu, mời Triệu chưởng môn ra đây.” Câu cuối là hắn nói với thuộc hạ.

Triệu Bất Phàm núp trong đám đông quan sát tình hình, vừa nghe Cầu Thiên Nhẫn nói thế, biết tình thế bất lợi với mình, đang định chuồn đi, nhưng người vừa động thì bị 1 viên sỏi bắn nhanh vào huyệt Túc Tam Lý ngay dưới xương bánh chè của y, khiến chi dưới tê bại, không thể cử động, té úp sấp xuống đất. Mọi người kinh ngạc lại ồ lên lần nữa, cũng tự động tự giác dạt ra hai bên, tránh xa chỗ Triệu Bất Phàm ngã xuống.

Triệu Bất Phàm té dài trên đất, ngước đầu nhìn về phía thanh y nam tử sắc mặt lạnh lùng đang ở cách mình hơn trượng. Biết lần này khó thoát chết, bất chấp sĩ diện của nam nhân, trườn người trên đất về phía thanh y nam tử, cầu xin: “Cố Nhi, sư phụ biết sư phụ có lỗi với con…”

“Lão câm miệng!” Thanh y nam tử ánh mắt toát lên sát khí, bắn thêm 1 viên sỏi đánh vào huyệt Kỳ Môn ngay đốt xương xườn thứ 6 của Triệu Bất Phàm, khiến lão dập gan, vỡ lá lách, huyết khí ứ động: “Kẻ thù giết chết cha mẹ của ta, mà cũng xứng làm sư phụ của ta sao?”

“Cố Nhi, coi như con hãy nghĩ đến công ơn nuôi dưỡng 18 năm qua của ta đối với con, và nghĩ tình Phương Nhi vì con mà chết, con hãy tha mạng cho ta đi.” Triệu Bất Phàm bị thương không nhẹ, nhưng tính ham sống sợ chết, nên vẫn luôn miệng van xin. Nhưng lão nào ngờ, khi vừa nhắc đến tên đứa con gái vắn số của mình, lại khiến sát khí tỏa ra từ người thanh y nam tử tăng vọt, lao nhanh đến giáng mạnh 1 chưởng vào người Triệu Bất Phàm. Lần này, thanh y nam tử vận toàn lực, khiến Triệu Bất Phàm không kịp la lên tiếng nào, đã trợn trừng mắt mà chết.

Cầu Thiên Nhẫn tuy nói Triệu Bất Phàm là nơi tri giao với mình, nhưng lại sợ phiền phức giao lão cho sư phụ, đã thế khi nhìn thấy Triệu Bất Phàm chết đi, mày cũng không nhíu lại 1 cái, ánh mắt lại toát lên vẻ thích thú. Mặc dù chỉ thoáng qua nhưng tôi lại vô tình nhìn thấy. Loại người như Cầu Thiên Nhẫn thật khiến tôi ghê tởm, chỉ cần đứng gần hắn 1 chút thôi, tôi sợ mình sẽ nhiễm phải mùi hôi thối trên người hắn. Cũng may...

Sư phụ sau khi giết chết lão già họ Triệu thì hiển nhiên người muốn rời đi. Chỉ thấy người liếc mắt nhìn xác Triệu Bất Phàm nằm bất động trên đất, sau lấy chiếc khăn lụa xanh vẫn hay dùng ra lau nhẹ đôi tay vốn không dính chút máu nào, phẩy áo chuẩn bị dùng khinh công phi thân đi mất.

“Ta biết Cửu Âm chân kinh ở đâu!”

Tôi đã đoán biết trước được việc này, nên lúc người còn bận báo thù, đã dìu Vân Thường đến bên cạnh người từ trước. Đã thế còn thốt lên 1 câu kinh thiên động địa như vậy, tôi không tin người có thể bỏ lại tôi mà rời đi. Hahahaha.

Thù nhà đã báo, kẻ thù đã chết, thanh y nam tử cảm thấy ở lại Thiết Chưởng Bang lâu cũng không tốt, đang muốn rời đi thì bị nữ nhân mặc hỷ phục đỏ, lúc nãy hắn đã vô tình động tâm mà cứu khỏi tay Cầu Thiên Nhẫn, ôm chặt lấy chân phải. Từ nhỏ lớn lên trong Thanh Hải phái, nữ nhân duy nhất thanh y nam tử từng tiếp xúc chỉ có Triệu Phương Phương, con gái Triệu Bất Phàm. Nay đột nhiên lại gặp phải tình huống này… Thanh y nam tử chỉ có thể đơ người, đứng bất động, nhìn nữ nhân đang cố sống cố chết bám lấy chân phải của mình.

“Cửu Âm chân kinh? Nàng biết Cửu Âm chân kinh ở đâu?”

Đến khi Cầu Thiên Nhẫn bật thốt lên, thì thanh y mới chợt tỉnh, để ý tới lời nói của nữ nhân đang ngồi dưới đất, nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói… ngươi biết Cửu Âm chân kinh đang ở đâu?”

“Phải, phải, ta đương nhiên biết…” mới lạ đó! Biết sư phụ đã quan tâm đến lời tôi nói, tôi lập tức gật đầu như giả tỏi. Mặc dù vốn dĩ không biết cái quyển “Cửu Âm chân kinh” kia đang ở đâu, nhưng sợ sư phụ sẽ xem tôi như người xa lạ, bỏ mặc tôi không lo, nên tôi chỉ có thể mở to mắt nói dối: “Nếu sư… công tử chịu dẫn ta cùng đệ đệ của ta theo cùng. Ta sẽ nói cho công tử biết nơi cất giấu “Cửu Âm chân kinh”!”

Năm Chính Hòa thứ năm, vua Huy Tông. Theo lệnh hoàng đế, 1 vị quan trong triều tên là Hoàng Thường đã thu thập hết sách của Đạo gia gồm 5481 quyển viết thành bộ sách “Vạn thọ Đạo tàng.” Nhờ sự thông minh có sẵn của mình và sự kiên trì, Hoàng Thường đã học được toàn bộ các bí kíp võ học Đạo gia, trở thành cao thủ.

Sau đó, theo lệnh Huy Tông hoàng đế, Hoàng Thường dẫn quân tiêu diệt Minh giáo, toàn quân đại bại. Người thân mất hết, tuy nhiên, với võ công của mình, Hoàng Thường đánh bại hầu hết cao thủ Minh giáo, chạy thoát được. Hoàng Thường trong người mang thương tích, chạy khỏi Minh giáo, ngất xủi giữa đường, vô tình được 1 sơn nữ cứu sống. Từ đó, ông sống ẩn cư trên núi cùng sơn nữ, hai người kết nghĩa phu thê, trải qua cuộc sống bình bình an an. Nhưng Hoàng Thường cũng không quên mối thù xưa, ngày ngày tu tập võ công, mong có ngày báo được thù xưa.

Sau 1 thời gian tu tập, ông dần ngộ ra đạo lý võ học, thế nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu. Tất cả kẻ thù năm xưa đã chết hết, Hoàng Thường đành bỏ qua ý định trả thù, lại tiếc những kiến thức Đạo gia mình học được, nên viết hết chúng lại vào 1 quyển sách, đặt tên là “Cửu Âm chân kinh”. Cửu Âm chân kinh gồm hai quyển: quyển thượng bao gồm các bí kíp rèn luyện nội công căn bản của Đạo gia, quyển hạ gồm các chiêu thức khắc địch và bảo vệ thân thể. Sau khi Hoàng Thường qua đời, “Cửu Âm chân kinh” lưu lạc trong nhân gian, khiến toàn bộ giới võ lâm rơi vào cảnh máu tanh mưa máu, ta giết ngươi, ngươi giết ta, cốt yếu để tranh cho bằng được 2 quyển sách về mình. Sau đó, không hiểu lý do vì sao “Cửu Âm chân kinh” lại đột nhiên biến mất.

Cứ tưởng võ lâm sẽ được yên bình, nào ngờ bẵng đi một thời gian, đột nhiên “Cửu Âm chân kinh” xuất hiện trở lại, lần nữa khiến giang hồ dậy sóng. Nhân sĩ võ lâm bắt đầu rụt rịt, 1 cuộc tranh giành đẫm máu lại diễn ra trong âm thầm, nhưng cuộc tranh giành này có chút khác so với lần trước. Bọn họ không đi tranh giành sách quý, mà lại tranh giành nữ nhân… nữ nhân tự nhận mình biết nơi cất giấu sách quý.

“AAAAA…” Tôi nhìn sát chết người la liệt trên đất, không kiềm chế được cảm xúc, mà ngửa đầu lên trời hét dài. Tôi thật sự muốn đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi, tại sao, tại sao, tại sao... (lập lại 3000 lần), tôi lại lớn miệng nói mình biết “Cửu Âm chân kinh” ở đâu kia chứ? Tôi thật sự quá ngu, quá ngu, quá ngu… (lập lại 3000 lần) mà.

“Thối nữ nhân! Có để cho người khác ngủ không?” Vân Thường bị thương, nằm co mình trên đất tìm tư thế thoải mái để ngủ, đang lim dim thì bị tiếng gào rú của tôi làm giật mình, tức giận hét lên.

“Đến người nào, giết người đó!” Sư phụ sau khi giải quyết xong 1 đám sát thủ, ngồi tựa người vào thân cây đều khí, bị tôi và Vân Thường làm ồn, mở mắt, liếc 1 ánh mắt lạnh lùng về phía tôi, nhả ra 1 câu, sau nhắm mắt tiếp tục đều khí.

“… (||| -.-)”

Sức hút của “Cửu Âm chân kinh” quá lớn, bất kỳ nhân sĩ võ lâm nào cũng đều muốn sở hữu nó. Ngay cả sư phụ cũng không ngoại lệ. Cho nên ngày đó người mới bất chấp sự giận dữ của Cầu Thiên Nhẫn cùng với miệng lưỡi thế gian, mang theo tôi và Vân Thường rời khỏi Thiết Chưởng Bang. Cũng bởi sức hút của “Cửu Âm chân kinh” quá lớn nên có rất rất nhiều sát thủ đến truy sát chúng tôi… À không, phải nói là truy sát tôi mới đúng. Cũng may nhờ võ công sư phụ cao siêu, nếu không tôi không biết đã chết bao nhiêu lần. Chỉ có điều, hiện tại tôi sống còn khổ sở hơn cả chết.

“Ngủ đi! Ngày mai ta muốn thấy chân kinh!” Sư phụ mở mắt lần nữa, nói thêm 1 câu, câu nói rất nhẹ nhàng nhưng lại hàm chứa ý nghĩa vô cùng sâu xa, 1 ý nghĩa chết chóc.

“AAAAAAAA....” Sống mà suốt ngày cứ bị uy hiếp đến tính mạng như thế này, làm sao mà sống đây? “Cửu Âm chân kinh” ngươi ở phương nào?

“Thối nữ nhân!” Vân Thường lại bộc phát rồi.

Tiểu kịch trường:

- Địa điểm: Thiết Chưởng Bang - Tử Hà viện

- Thời gian: Hắc Bạch vô thường đến bắt hồn Thượng Quan Nam.

- Diễn biến: Thượng Quan Nam ôm chặt lấy cột nhà, nhất quyết không để cho Hắc Bạch vô thường bắt hồn.

Thượng Quan Nam gào khóc như heo vị thọc huyết: "Ta không đi, ta có chết cũng không đi."

Hắc vô thường: "Ngươi đã chết rồi!"

Bạch vô thường rút cây bổng giắt sau lưng ra: "Hay ngươi muốn chết thêm lần nữa!?"

Thượng Quan Nam đen mặt, ngừng 1 lát lại tiếp tục gào khóc: "Có như thế nào ta cũng không muốn đi theo các ngươi, ta chỉ mới xuất hiện có 1 chương rưỡi, lời thoại chưa được tới 30 chữ, nên chẳng đọc giả nào nhớ đến ta. Giờ chết đi, ta không cam tâm. Ta không cam tâm!"

Tiểu Trình: "Chết rồi thì đi đầu thai đi, ở lại để làm cô hồn vất vưởng à?"

Thượng Quan Nam: "Hành Nhi ~~~"

Vân Thường: "Phải đó chủ nhân, nhìn mặt người ngu ngu hiền hiền như vậy, người có ở lại làm ma hù người khác cũng không ai sợ đâu, sẽ làm mất mặt chúng bạn ma đấy."

Thượng Quan Nam: "Vân Thường... ngay cả ngươi cũng... Không không, ta không cam tâm, ta muốn ở lại diễn tiếp, ít nhất lời thoại của ta phải được 3000 chữ, phải để cho mọi người nhớ đến ta thật lâu, ta mới cam tâm..."

Chanh: "Được, cho ngươi thêm đất diễn. Kịch bản như thế này: Ngươi không chết mà bị Cầu Thiên Nhẫn giam giữ. Sau đó hắn thấy ngươi xinh tươi mơn mởn, cho nên nổi thú tính. Ngươi bị hắn XXOO, rồi lại OOXX, sau đó tiếp tục XXOOXXOO, OOXXOOXX, 1 ngày 8 lần. Ta sẽ tả vô cùng chi tiết, voi cùng tỷ mỹ, sống động như thật, đảm bảo sẽ trên 3000 chữ. Lúc đó mọi người sẽ có ấn tượng vô cùng sâu sắc với ngươi. Sao, được không?"

Thượng Quan Nam: "Hắc Bạch hai vị đại ca, thời gian đã trễ rồi, chúng ta đi thôi, tiểu đệ mời hai vị 1 chầu."

P/s: Tiểu kịch trường Chanh chỉ viết cho vui hoàn toàn không liên quan đến chính văn.

Chương 47: Đến Tây Sơn, dự đại hội.

 

Tin tức tuyệt thế võ công “Cửu Âm chân kinh” lần nữa xuất hiện. Khiến giang hồ dậy sóng, tôi trở thành miếng mồi béo bở. Võ lâm nhân sỹ thèm thuồng, muốn ăn tươi nuốt sống tôi nhiều vô kể. Cầu Thiên Nhẫn càng không cần phải nói đến, hắn cùng với lũ chó săn của mình bám sát từng bước chân của tôi, nhưng bên cạnh tôi lúc nào cũng có sư phụ, 1 người có võ công cao cường, nên bọn chúng chẳng thể làm được gì.

Võ lâm nhân sỹ phiền não, Cầu Thiên Nhẫn phiền não, tôi lại càng phiền não.

Sau 1 thời gian đấu trí đấu lực với sư phụ, Cầu Thiên Nhẫn cùng võ lâm nhân sỹ cũng khôn ra. Bọn sát thủ không còn kéo đến từng tốp từng tốp rời rạc như trước nữa. Mà lại liên kết với nhau, kéo đến đông như châu chấu, người này ngã, lại có người khác lao lên, nhiều không sao điếm sể. Cứ đánh nhau như vậy mãi cũng không phải là cách, sư phụ võ công dù có cao đến đâu, cũng sẽ có lúc kiệt sức. Thanh y cũng chuyển thành huyết y rồi, mà vẫn chưa giải quyết xong đám sát thủ, mượn danh võ lâm chính phái “thay mặc Cầu chưởng môn của Thiết Chưởng Bang, đòi lại công bằng cho vị sư huynh đã mất của mình là Thượng Quan Nam.” Cái tội danh sư phụ là người giết chết Thượng Quan Nam, có lẽ sẽ không bao giờ biến mất được.

Nhưng nói ra, đây thật sự chưa phải là chuyện tôi phiền não nhất, bởi lẽ trong lúc sư phụ còn đang quần đấu với đám sát thủ, thì đột nhiên mấy tên côn đồ không biết từ đâu đến nhảy ra, muốn nẫng tay trên.

1 huyền thoại trong võ lâm, sắp là 1 trong “Võ Lâm Ngũ Tuyệt” và 1 đám môn chủ, chưởng môn, trang chủ, linh tinh các thứ, mà đối với sự xuất hiện đột ngột của bọn côn đồ, võ công mèo ba cẳng này, lại ngẩn tò te.

Đúng là rồng mắc cạn, bị tôm ức hiếp, hai bên vốn đã sức cùng lực kiệt, lại bị bọn côn đồ quăng ra 1 viên đạn khói mê hương, khiến cho cả bọn ngã lăn ra đất. Kết quả, tôi bị khinh đi. Nhưng vấn đề khiến tôi phiền não ở đây là bọn côn đồ này, không phải khinh tôi đi vì “Cửu Âm chân kinh”.

“Các vị đại ca này, ta có chuyện muốn thương lượng. Chỉ cần các vị mang ta về chỗ lúc nãy, gặp được sư phụ của ta, ta đảm bảo sẽ trả cho các vị số tiền còn nhiều gấp đôi số tiền bán ta cho mấy kỹ viện. Đây là 1 vụ làm ăn hời đó, các vị đại ca hãy suy nghĩ lại đi.” Tôi dụ dỗ.

“Đại ca, hay là…”

“Ngu ngốc, ngươi làm sao biết được mấy tên khốn kia có tiền trả cho chúng ta kia chứ. Nhưng nếu bán cho Hoa nương thì khác a, lúc nãy bọn chúng đánh nhau dữ dội như vậy để tranh giành nữ nhân này, chắc chắn ả ta vô cùng có giá, nếu bán cho Hoa nương, chắc chắn Hoa nương sẽ trả rất nhiều tiền cho chúng ta.”

1 tên trong bọn côn đồ lên tiếng, nhưng chỉ vừa mở miệng ra thì ngay lập tức bị tên cầm đầu hét lớn vào mặt, nên đành ngậm miệng, vâng vâng dạ dạ, sau hình như thắc mắc cái gì, lên tiếng: “Đại ca, sao đại ca lại biết đệ muốn đem nữ nhân này về chỗ đám người kia?”

“Bởi vì ta là đại ca của ngươi, có cái gì mà ta không biết.” Tên đại ca cầm đầu vẻ mặt đắc ý, ưởn ngực nói lớn.

“Đại ca thật là thông minh!” Bọn côn đồ vẻ mặt ngưỡng mộ, đồng loạt thốt lên.

“…” Nhất thời, quạ lại bay đầy đầu tôi rồi.

Cứ tưởng lần này sẽ sống kiếp lưu lạc hồng trần, nhưng khi ông trời đóng cánh cửa này cửa bạn, sẽ mở cho bạn 1 cánh cửa khác. Cho nên, dưới sự cầu trời khấn phật, khấn thổ địa thần tài, khấn quan âm bồ tát, khấn bát phương tám hướng, ông trời rốt cuộc cũng cho 1 anh hùng đến cứu mỹ nhân lâm nạn là tôi đây. Chỉ có điều, anh hùng này không phải là anh hùng.

“Tiểu Thất! Ngươi cho ta theo với có được không?” Tôi nũng nịu.

 

“…” Người nào đó quay mặt đi nơi khác.

“Tiểu Thất! Cho ta theo ngươi đi mà, nan nĩ đó!” Tôi nài nĩ.

“…” Người nào đó không thèm để ý tới tôi, bước đi.

“Tiểu Thất! Ngươi bỏ ta lại ta 1 mình ở đây, ta sẽ chết đó!” Tôi nước mắt lưng tròng, than khóc.

“…” Người nào đó cũng không dừng chân.

“Tiểu Thất! Ta sẽ nấu cơm, giặt đồ cho ngươi mà!” Tôi dụ dỗ.

 

“…” Người nào đó đang đi đột nhiên đứng khựng lại, chừng chờ 1 lúc, quay đầu lại nhìn tôi 1 cái, sau quay lưng đi thẳng.

“Đồ ăn mày chiết tiệc, ta nguyền rủa ngươi đánh trận nào thua trận đó, mãi mãi không làm được bang chủ Cái Bang.” Tôi rốt cuộc bộc phát.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog